Friday, January 8, 2010

sắc độ











khoe với Em








Tuesday, January 5, 2010

Tình Em









Khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh
Mà sao em xa anh
Đời vẫn xanh rời rợi
Có gì đâu em ơi
Tình yêu là sự sống
Nên nắng hửng trong lòng
Mạch đời căng máu nóng
Anh anh đi bao núi
Tình yêu như khe suối
Lưu luyến và nhớ thương chảy theo anh khắp rừng
Anh anh đi xa càng xa
Tình em như cỏ hoa
Âu yếm và thiết tha theo anh dài nương rẫy
Anh anh đi xa bao núi
Tình em như khe suối
Anh đi bao tháng ngày
Tình em như sông dài
Khi chiếc lá xa cành
Lá không còn màu xanh mà sao em xa anh
Đời vẫn xanh rời rợi
Có gì đâu em ơi !
Tình yêu là sự sống
Nên nắng hửng trong lòng mạch đời căng máu nóng
Nên nắng hửng trong lòng mạch đời căng máu nóng

Nhạc Huy Du
Ca sỹ Trung Đức

Với biển


ng chài rộn rã tươi vui hơn trong sự nô đùa trêu ghẹo và tiếng cười trẻ nhỏ. Những mái nhà lụp xụp im thin thít mà năm tháng phải chóng chọi mưa bão cũng trở nên sinh động bởi nắng, gió, cát và lao động.

Cuộc sống cứ thế, những tưởng như nơi đây nằm ngoài sự vận hành của xã hội, những đứa trẻ được sinh ra rồi lớn lên và ra khơi với niềm hy vọng hằng ngày "biển sẽ cho tất cả " (và có lẽ biển cũng cướp đi tất cả) nhưng có nghĩa lý gì vì mặt trời vẫn sáng tỏa vào mỗi buổi bình minh chờ đợi những con thuyền neo đâu ngoài kia trở về nuôi hy vọng con người

Tiếng cười lanh lãnh ròn tan trong cái nắng cái gió, ngày mai nối tiếp ngày mai! có chăng một chút vương vấn vị mặn của biển trong lòng người khách lạ, đến rồi đi...gió mùa nam gió mùa bắc đổi thay con nước xuống con nước lên vỗ về bờ cát trắng hãy là chính mình trong đôi mắt trẻ thơ
...
Những mái nhà xăm xắp tựa vào nhau
Nghe gió biển thổi cồn cào vị mặn
và nghe cả tiếng rì rào sóng vỗ
Đợi thuyền về cho xanh thẳm ngày mai!!!






Monday, January 4, 2010

Đâu phải vì


Đâu phải vì trời mưa
Mà hai người vội vã
Tìm trong chiều nghiêng ngả
Những hoài niệm xa xăm
Đâu phải vì thật - giả
Mà lòng vội lãng quên
Điều êm đềm để lại
Theo mắt buồn đăm đăm

Đâu phải vì chuyện của em - của tôi mà con đường này không còn người đi nữa
Cây cầu vừa mới xây đất đá sắt thép còn bừa bộn
Như cuộc sống này đổi thay làm bao điều sẽ rơi vào quên lãng
Ký ức trở thành món quà cho niềm vui đi vào ngày mai
Thôi đừng trở lại quá khứ
Bởi
Đâu phải vì lòng người nhớ mong mà đắp bù đầy trống vắng...!!!

nhìn phố hoa qua thấu kính







Sunday, January 3, 2010

Gọi em!

Đêm nay anh gọi em trong nồng say yêu dấu
Cuộc đời anh là chua cay - và xót xa đi đằng đẵng
Em lại chắt chiu thành ngọt ngào thương nhớ...
Tháng năm cô đơn - băng giá - nhọc nhằn anh đi dài quá như kẻ lữ hành không nhà
Em lại vun thành cây trái xanh tươi - đón mưa đón nắng đón những vì sao trên cánh hoa hồng, trên trái thơm...
Nụ hôn - anh muốn em là anh hòa tan vào trong vòng tay ghì xiết
Để gọi em đêm nay - khi mắt anh nhòe lệ (bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy)
Đó là tình yêu!
Đó là bình an!
Đó là ngôi nhà mầu xanh....
Nơi mai đây - đầy tiếng sóng - đầy ánh mặt trời...
Âm vang....
Như đêm nay anh gọi em!
Âm vang sóng - đầy ánh mặt trời!