Nỗi buồn du lãng tàn theo bước chân mỏi mệt...
Hết đi thôi câu chuyện kể một vài canh đêm.
Cho: Vạn vật nhảy nhót sinh động
Khi ánh mặt trời hé lộ
2/Chỉ một khoảng dừng trong nỗi nhớ
Đủ cho ai hụt hẫng ở trong mình
Như thể ngắm ánh bình minh
Mà hơi thở mang điều khó nhọc.
Chim hoạ mi nó nào biết khóc
Chỉ hát ca bởi định mệnh thế rồi
Còn riêng tình sâu lắng trong tôi
Chưa định rõ nơi nào gửi gắm.
Màu hoa thắm, bởi vì biết chắt
Những nồng sâu ở đất đậm đà
Yêu tha thiết chính vì hồn chân thật
Trải lòng ra lấp những khoảng dừng.
Đủ cho ai hụt hẫng ở trong mình
Như thể ngắm ánh bình minh
Mà hơi thở mang điều khó nhọc.
Chim hoạ mi nó nào biết khóc
Chỉ hát ca bởi định mệnh thế rồi
Còn riêng tình sâu lắng trong tôi
Chưa định rõ nơi nào gửi gắm.
Màu hoa thắm, bởi vì biết chắt
Những nồng sâu ở đất đậm đà
Yêu tha thiết chính vì hồn chân thật
Trải lòng ra lấp những khoảng dừng.
3/Mặt đất kéo dài từ phía chân trời về nơi chân ta đứng
Suy nghĩ và cảm nhận thơ của một người chưa biết lại xuất phát từ rung động của riêng mình.
Con người đem những khúc tình
Để lắp ghép thành ngôi nhà của thơ
Với hoa
Với bầu trời
Với ánh sắc bảy màu tán xạ thông qua một thấu kính tư duy
Ưu tư cùng phiền luỵ
Chen vào âm điệu của câu thơ đang
Vang những tiếng ròn rã như thuỷ tinh vỡ.
Hơi thở
Đang dồn dập
Cuốn vào nhịp
Nhịp gì nhỉ? Thôi tạm nghỉ
Chỉ xin đừng lỡ dở
Giọt mùa thấm đất ..!.
Suy nghĩ và cảm nhận thơ của một người chưa biết lại xuất phát từ rung động của riêng mình.
Con người đem những khúc tình
Để lắp ghép thành ngôi nhà của thơ
Với hoa
Với bầu trời
Với ánh sắc bảy màu tán xạ thông qua một thấu kính tư duy
Ưu tư cùng phiền luỵ
Chen vào âm điệu của câu thơ đang
Vang những tiếng ròn rã như thuỷ tinh vỡ.
Hơi thở
Đang dồn dập
Cuốn vào nhịp
Nhịp gì nhỉ? Thôi tạm nghỉ
Chỉ xin đừng lỡ dở
Giọt mùa thấm đất ..!.