Saturday, July 25, 2009

những lát cắt 1



1/ Phù hoa cháy,
Nỗi buồn du lãng tàn theo bước chân mỏi mệt...
Hết đi thôi câu chuyện kể một vài canh đêm.
Cho: Vạn vật nhảy nhót sinh động
Khi ánh mặt trời hé lộ




2/Chỉ một khoảng dừng trong nỗi nhớ
Đủ cho ai hụt hẫng ở trong mình
Như thể ngắm ánh bình minh
Mà hơi thở mang điều khó nhọc.
Chim hoạ mi nó nào biết khóc
Chỉ hát ca bởi định mệnh thế rồi
Còn riêng tình sâu lắng trong tôi
Chưa định rõ nơi nào gửi gắm.
Màu hoa thắm, bởi vì biết chắt
Những nồng sâu ở đất đậm đà
Yêu tha thiết chính vì hồn chân thật
Trải lòng ra lấp những khoảng dừng.


3/Mặt đất kéo dài từ phía chân trời về nơi chân ta đứng
Suy nghĩ và cảm nhận thơ của một người chưa biết lại xuất phát từ rung động của riêng mình.
Con người đem những khúc tình
Để lắp ghép thành ngôi nhà của thơ
Với hoa
Với bầu trời
Với ánh sắc bảy màu tán xạ thông qua một thấu kính tư duy
Ưu tư cùng phiền luỵ
Chen vào âm điệu của câu thơ đang
Vang những tiếng ròn rã như thuỷ tinh vỡ.
Hơi thở
Đang dồn dập
Cuốn vào nhịp
Nhịp gì nhỉ? Thôi tạm nghỉ
Chỉ xin đừng lỡ dở
Giọt mùa thấm đất ..!.

TRÊU GHẸO THY CA




Trong thy ca tình yêu đẹp lắm!

Người sáng tạo thơ tình có sống đẹp như những gì mình viết ra!?
Những đứa con què quặc kêu la
Vì không có người cha chân thành nâng đỡ nó.
*
Tình yêu vốn không bao giờ lên tiếng
Trách cứ gì những kẻ chỉ vẽ hoa
Đính ngọc xanh ngọc đỏ trước phiên tòa
Ngày vắng bóng những con đò đưa đẩy.
*
Tình cũng hao gầy theo những câu thơ bóng bẩy
Chỉ đủ gợi mà chẳng thấm nổi yêu thương

Như vòng hoa khéo léo đặt trước gương

Phản chiếu cả vòng luân thường bạc bẽo

Hoa sẽ tàn ngày hôm sau ủ héo

Tình yêu nhàn nhàn trêu ghẹo tiếng thy ca.

Khác lạ



Những vệt màu ngang dọc

Chòng chéo anh và em
Giữa biển và phố đêm
Thân quen mà xa lạ

Anh đến với cuộc đời
Em đi ngang thế giới
Ước gì không chạm nhau
Để thôi đừng nhung nhớ

Giữa anh_ em biển lớn
Gío cuồn cuộn nhô cao
Biển mặn nồng ôm nhau
Tách đôi bờ câm lặng

Anh uống dòng sông mặn
Biển vỗ về cơn say
Tình em là nỗi nhớ
Nhớ người hay biển đây?


chìa khóa



Có nhiều lắm điều người ta nói - nghe trong một ngày 24 giờ 1440 phút 86400 giây
Giận hờn, yêu thương, dối gian và thành thật...
Và cũng từng ấy nhịp điệu âm thanh là từng ấy cảm xúc như sóng đập vào vỏ não
Vỏ não em ngày ra đời: vô tư đón nhận những đợt sóng ấy
Và trong ngày sinh nhật em có muốn vô tư nhất đón nhận những đợt sóng ấy?

Tiếng nói của anh cách xa
Từ bầu trời hay mặt trăng
Từ ngôi sao hay từ đáy biển
Từ giấc mơ đến một giấc mơ
Không mật ngọt - không mỹ lệ
Là cơn giận dữ tháng ngày dồn dập
Từ ngôi sao, từ mặt trăng, từ đáy biển
Giận dữ như con thú bị giam trong tiếng va đập của nhiều nhiều gian dối, thật thà, yêu thương, hờn giận đan vào nhau như một cái cũi
Trong mỗi ngày ngày 24 giờ, 1440 phút, 86400 giây
Anh cần tiếng nói của em như chiếc chìa khóa - mở ra một không gian hồi sinh, sống động.

Ngày sinh của em - chiếc chìa khóa bắt đầu thành hình!

Không đề



Đường đi và những ngày dài



Có đi về trong đêm sâu
Ánh trăng theo đó bên cầu bỏ quên
Bỏ quên hình dáng tuổi tên
Si mê dị ảnh liêu trai mộng hồn

Có đi về qua bãi cồn
Bên sông xoáy sóng dập dồn phù sa
Thương rồi lại giận người ta
Cứ như khi lở khi bồi... bờ xa

Đường đi
Ta lại còn ta
Ngày dài còn lại... rất dài
... Cỏ hoa cuốn gió
Mưa vùi sỏi trôi

Cảm lạnh


Trời mưa ai biết tìm ai
Đường đời lắm lối nhạt phai tình trần
Trời già trêu kẻ tần ngần
Đi không thấy rõ đâu gần đâu xa...

Mỗi ngày thêm lại thêm qua
Mỗi ngày bơn bớt bóng tà vấn vương
Trần gian đậu xuống mà thương
Đến đâu, về đó thịt xương lại là...
Hẹn trong cái kiếp phù hoa
Lá rơi nghiêng nhẹ mà nhòa mắt ta

Mẹ và con



Friday, July 24, 2009

Giải thích




Trong đời đời! Có những người rất giản đơn là "phải sống"
Họ thường không hạnh phúc trong tròn trịa - êm ấm mà chỉ cố tìm niềm vui trong từng thứ sứt sẹo - vá víu. Nhưng lại có nhiều người luôn thấy mình không đủ dù đã có rất nhiều, đối với họ điều mong mỏi lớn nhất là "thỏa mãn". Vì thế: Người mới khác người! Trong đời đời! Đôi lúc, người - người ấy, có vẻ cùng mang, hoặc bộc lộ các đợt - niềm - cơn quặn thắt vật vã. Vì thế: Người mới giống người!

Thursday, July 23, 2009

Bay lên cùng cuộc sống



Bay lên cùng cuộc sống
Thấy biển không quá rộng
Một vòng tay - một giọt lệ
Hạnh phúc gần kề nỗi đau

Anh mang theo ngọn lửa nào?
Khi mà trời mùa đông gió buốt - phố dài
Đi chầm chậm qua dài năm dài tháng
Có chút hoảng hốt
Và ngẩn ngơ:
Em cho anh
Mà anh không đủ cho em.

Nghĩ lại
Khi anh trải lòng quá rộng
Nhưng thiếu thốn ân tình
Nên quên mất
Lá mùa đông còn xanh
Trong giọt nắng lung linh
Giấc nồng yêu bừng tỉnh.

Bay lên cùng cuộc sống
Thấy mặt trời không quá xa
Trải dài ấm áp trên ruộng đồng
Lung linh trên dòng sông...

Tưởng Niệm


Tưởng niệm

Shared via AddThis

Vì đó là trẻ thơ


GIỌT RƯỢU HƯ KHÔNG


Thế giới này đâu có đủ buồn vui
Thôi đi nhé! xếp buồn vui sắp sửa
Ta uống hết cho vơi dần một nửa
Nửa riêng mình còn lại với hư không

Dù mặt trời có đến tự đằng đông
Rồi có lúc cũng tìm về bóng núi
Đường chim bay ôi xa vời vợi
Có lối nào nghiêng ngã dấu chân xưa

Rượu đã vào hay vẫn còn chưa???
Ta say quá chẳng còn mình riêng nữa
Ta say quá nên vội vàng sắp sửa
Luống cuống quay tìm một nữa hư không

Wednesday, July 22, 2009

Tả Hà Nội






Hà Nội lụa là em ạ
Những nhà hàng, siêu thị sáng choang
Tấp nập, vun vút xe máy phân khối lớn gầm gào, xế hộp xịn êm ru đánh đu mặt phố
Tíu tít dập dìu chàng trai cô gái xúng xính tươi xinh
Và nhiều nhiều gương mặt hả hê tiêu xài vung vít
Trong những thiên đường mà Chúa cũng phải mơ...

Hà Nội vất vả em ạ
Ngày ngày các đàn ông, phụ nữ gánh gồng sớm sớm trưa trưa chiều chiều hôm hôm chạy chợ
Xe ôm, xích lô bạc mặt cháy lưng đường bốn mùa không kịp biết vàng rơi hay trắng rụng
Quán cóc hàng rong níu kéo từng mét vỉa hè
Cơm lo từng bữa, nhà 10 m2 chúc chen vài thế hệ...

Hà Nội! Thành phố xấp xíu ngàn năm, nằm chênh chếch đoạn uốn khúc dòng sông quặn đỏ
Lở bồi cho lụa là - vất vả chen nhau...

Monday, July 20, 2009

một ngày

Đến một ngày nào bàn tay không xa
Lời hát dành cho nhau không còn rụt rè
Tiếng hát vang từ lồng ngực như nhịp trái tim gần nhịp trái tim...
Đến một ngày hoàng hôn đi qua
Lòng không buồn không nuối tiếc một ngày
Vì khi màn đêm, màn đêm ta nhìn vào mắt nhau sáng lung linh như vì sao...

Kìa bao la bầu trời
Kìa dòng sông cuồn cuộn
Kìa những ngõ phố trầm lắng
Mang theo dáng hình mà ta vẽ theo màu cuộc sống
Đi trên con đường tương lai...

Đọc một cuốn tiểu thuyết

Kể câu chuyện tình yêu của hai người khi tuổi tác đã như chiếc bình cũ chứa đủ những ngọt bùi cay đắng, nhưng vẫn còn chỗ cho nhiều yêu thương và khát khao hạnh phúc.
Khiến cho anh hỏi rằng: liệu lúc nào đó rất nhiều người có tự nhận ra họ chưa bao giời thực sự yêu?
Cuộc sống như dòng sông tình yêu có là cây cầu nối hai bờ đơn lẻ, nhưng hai bờ sông vẫn luôn tách rời bên bồi bên lở
Tuổi trẻ như ngọn lửa, tình yêu có là sức nóng, nhưng khi tàn tro tắt lụi thời gian đi chỉ còn vệt khói nhạt lững lờ
Những va chạm trong đời mình gặp gỡ bao gương mặt với ánh mắt ngời rạng rỡ, ta cũng không thể nào thấy rõ được trái tim, để khi mắt nhắm lại tiếng đập yêu thương dồn dập...
Thời gian không vô tình mà chỉ giản đơn là con đường thử thách, tạo ra những cơ hội để kết hôn và sinh con cái nhưng lại chỉ có một cánh cửa duy nhất cho tình yêu.

Chúa đi vắng đôi khi đúng hôm chủ nhật
Trời không có mắt để thấy những bi ai
Nhưng tình yêu luôn ở lại với con người