Saturday, August 1, 2009

Họa lại thơ của Miên


1/ Chúng ta không muốn sự trống rỗng và bắt chước lưng lửng cảm xúc...
Hoặc giả dối bọc vào từng câu từ ậm ừ nỉ non luyến ái
Cũng như là thứ thuốc mê cho ai đang tìm hoa đuổi bướm
Dưới những khoảng trời không đủ để cánh chim bay...

Ngày lại ngày, cực nhọc, mồ hôi, cái ken két của đồng tiền còm cõi nặng thêm cho ta bao lý do phải tầm thường, nhỏ nhen, còi cọc yêu thương.
Tháng lại tháng, người người tới lui, cười nói, khen chê, rì rầm nịnh nọt - chửi bới làm cho ta nhiều quá sự e dè, sợ hãi, quẩn quanh suy nghĩ, mỏi mòn ý chí.
Thêm một lần thấy được ơ hờ dối trá
Là thêm một lần cố buộc chặt trái tim...

Vì thế để bay trên những tầm cao mà loài chuồn chuồn chấp chới mong đợi và ghen tị
Ta phải xa cách rất nhiều điều ấm êm dịu dàng như mật ngọt hoa trái xum xuê.


2/ Nếu anh để lòng chân thật
Thật yêu ai anh tồn tại trên đời
Có ngàn lời triết luận
Về con người và cuộc sống
Nhưng chẳng thể nào thiết thực bằng
Anh cảm nhận được tình yêu!
Gió đổi chiều, báo mùa mới
Lá rụng rơi, khép mặt trời
Những điều tưởng chừng không dính dáng
Nhưng cho thấy anh tồn tại
Bởi giác quan đang hoạt động
Và trái tim dồn dập
Ở bên em nhịp đập con người
Hoa lúc xinh tươi
Lúc úa tàn héo rũ
Người trẻ thì yêu
Người già từng trải
Anh vẫn tồn tại
Khi hiểu nghe trái tim mình
Không lặng thinh

3/Hát một bài hát phổ thơ Xuân Quỳnh

"Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào "

Anh muốn vút cao
Lên câu hát ấy
Để em thấy rằng
Mang bao điều trầm lắng
Về nỗi lòng khi yêu
Thế rồi con gió
Tạt qua mang hơi lạnh
Làm tiếng hát mong manh
Nào có hề gì
Chỉ cần em nghe thấy
Những lời hát ấy
Anh không hát vì ngẫu hứng
Mà tặng em, cho rõ tấm lòng

"Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn bão tố"

Đời con người cũng vậy
Trải nhiều bão tố
Mới cững cáp và trưởng thành
Nhưng trong tình cảm
Chỉ qua một cơn bão
Sẽ là biết bao
Bao điều buốt giá
Cái phải trả đâu chỉ là vật chất và thời gian
Mà là nỗi miên man
Trong dằng dặc thương nhớ
Bài hát đó khi hát
Anh nhìn về phía xa
Để rồi tự nhủ rằng là
Có riêng em nghe vậy




Đến từ kiếp trước


Đến khi nào tôi không còn mùa đông
Bầu trời đổ những con đường cũng lật
Không mùa xuân, không mùa hạ - mùa thu
Ngàn yêu dấu... cũng im lìm tắt lịm
Tôi khuất dạng sau làn sương buốt lạnh
Chân trần bước đi trên thềm lá rơi xào xạc
Để lại trần gian ở phía sau mình...


Như hôm nay 1/8


Chiều dấm dứt cơn mưa tuôn dai dẳng
Chưa tan buồn phiền đã vội vã những lo toan
Rì rầm chuyện cũ, người với người chạm mặt
Nhặt nhạnh xa xưa, bỗng đến chừng khoảng lặng
Một chút nhớ quên đong đếm tháng năm dài...


Phải chăng cái sùi sụt trời đất này làm lòng ai ai cũng thấy sự đợi chờ càng thêm dài đằng đẵng...
Khi tiếng mưa đập vào cửa sổ, mùi ẩm ướt, đất thấm nhão, cuộn nhào lên từng đợt chuyển động của mây và gió
Mà xoắn vặn cả hơi thở, bờ vai co ro, những ngón tay kin kít.
Mái nhà rin rít lời thở than hỏi han người - ngày yêu đã cũ
Tiếng lá rũ, lấp xấp nhắc nỗi xa - gần vấn vít nợ duyên
Lũ sẻ bông líu ríu chen cành, con xã cánh con gù mỏ. chú nhện thả mình sợi tơ vương đọng đôi hạt nước mưa... lấp lánh...
Lưa thưa lời hỏi han vang từ cuối ngõ, thoảng có hương ổi từ bên nhà ai còn giữ, loang loáng ánh đèn xe đâu đó về ngang...

Bâng quơ đếm hạt mưa chiều
Thấy đâu hăn hắt liêu xiêu.... người nào?


Friday, July 31, 2009

Nghe Where are you now của Narazeth :

Trong những ngày khô khan và cô đơn trong trí não
Anh gây sự với dịu dàng
Bằng nặng nhọc và gai góc
Mặc kệ bầu trời màu xanh
Vẫn hồn nhiên mây trắng
Và đó là chuỗi dây móc xích sai lầm
Đang ràng buộc anh vào sự lẩn quẩn - bối rối
Hay lạc lối trong tráo trở - tham lam

Nếu cần một điều đúng đắn
Để anh vẫn tin rằng ánh bình minh là tươi đẹp
Thì anh cần em cho anh tiếng nói ngày ngày
Hơi thở ngày ngày
Vòng tay ngày ngày

Ngay bây giờ...đi qua sự đắn đo hay mù quáng
Anh hiểu hơn rằng
Khi nói: Where are you now
Tức là trả lời cho sự mong muốn được ngày ngày
Bên nhau...

Thursday, July 30, 2009

Tặng em màu phố


Nếu đủ đầy trong muôn sắc gấm hoa
Ta thật khó thấy nhiều màu lao khổ khác
Cũng như khi chỉ quen lòng hào nhoáng
Không nhận ra bài học từ quá khứ rêu phong








Wednesday, July 29, 2009

Phố núi




















Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Tuesday, July 28, 2009

sau con đường



ảnh Trần Linh


Phía đằng sau không mặt trời, không gió buốt
Tiếng mù sương ríu rít bủa lưng đồi
Sông không chảy
Núi cũng vừa đổ sập
Giá mà như thế để cho đời dừng lại
Chẳng còn nồng nàn nên cũng hết nhạt phai...

Phía đằng sau không sóng vỗ, không bãi bồi cát trắng
Rừng cây khô
Hoang lạnh những cánh đồng
Giá mà như thế khi nửa đời nguội lạnh
Để vun trồng cày xới lại một mùa xanh...



Xuôi dòng

Thời gian còn xanh màu lá nữa không khi đã thắp lên những vì sao đêm lạnh? Tiếng con người rên rỉ với những bước đi nặng nhọc. Họ khóc than! Họ khóc than!

Mùa mặt đất xám tro tàn, con chó đá ngồi trước cổng chùa ngậm ngùi không dám cất mặt, mặc kệ bao vụn vặt tê tái ...chỉ xót cho khói hương rưng rưng nhòe lệ! rưng rưng nhòa lệ!

Cuộc đời là vòng quay của mùa này sang mùa khác, cỏ xanh rồi lại úa tàn, những tình duyên gặp gỡ rồi chia tay.

Ngày lại ngày cây cầu vẫn cong cong đếm nhịp thời gian run rẩy đi qua, từng mái ngói vẫn đón mưa nắng mà giữ màu rêu lạnh lẽo.

Tình ái sẽ qua theo bóng chiều chỉ còn anh với em khom mình thu lòng lại để sẻ chút ấm cuối đời cằn cỗi

Câu hỏi cuối vẫn còn bỏ ngỏ: ai đi cùng về cuối dốc thời gian?



Sau giấc mơ có tỉnh táo đi trong cuộc mê man lời qua tiếng lại, giận hờn...vấn vương chút tình người khi ngọn gió đông buốt, tiếng cười đùa chen bao toan tính cũng lạnh lùng như thể giáo gươm...

Nếu có phải nhìn thế gian đục ngầu bao gian dối và tới lui cặm cụi cô đơn trong khoảng trời nương náu một cung đàn thì đừng để tàn lụi màu xanh hy vọng được yêu thương....

Trầm tĩnh lại, chút khói hương mờ mờ nơi miền thanh tịnh, run rẩy chuông ngân, bước chân tần ngần ngang đời kia chảy mạnh...

NGUYỆN






Xin được là mây trắng

Bay đến cuối trời xa
Xin hiểu được lòng ta
Giữa bao la biển rộng
Xin được là cuộc sống
Ao ước trọn ngày vui
Xin là anh là tôi
Dưới đường nghiêng bóng nhỏ

Trời dẫu cao lộng gió
Mây vẫn hoài vi vu
Sông sâu lòng biển rộng
Đo mãi đến bạc đầu

Mắt cũng thôi tuôn trào
Mưa lao xao vốc liễu
Hai hàng cây xiêu vẹo
Vắng bóng bình minh xa

Ta hiểu được lòng ta
Đi qua nhiều gian khổ
Thấm bước chân nhọc nhằn
Cả một đời lam lũ

Một nụ cười cay đắng
Khát mặn nguồn yêu thương
Dẫu biết lẽ vô thường
Trong trăng hoài vĩnh cửu.
.......


MẤT THĂNG BẰNG

ảnh KK



Tôi ngả

Tôi nghiêng
Tôi say
Tôi tỉnh
Con đường thì thẳng
Còn tôi cong mình
Mặt trời rớt nắng sau lưng
Tôi khom nhặt bóng của mình vô duyên
Tôi đứng
Tôi đi
Tôi cười


Tôi nói
Quanh tôi bối rối
Riêng mình ngay đơ
Cột bườm trống gió ngủ vờ
Ông sao rớt xuống nước cờ đố ai?
Vạch lên một trở thành hai
Bóng mình trong mắt đo dài tâm tư.




Monday, July 27, 2009

HN cũ




Một buổi chiều cà phê quán nhỏ
Nhăm nhe một mình đọc sách
Bỗng nghe:
Câu chuyện ngày xưa thành cổ hoang - sầu
Cây sấu có những đám trẻ trèo leo hái quả
Những gương mặt phố vất vả lăn đi
Người sỹ họa sỹ đi tìm từng gác mái...
Dòng thời gian quay ngược trở lại
Nghe leng keng tàu điện gọi mời

Một buổi chiều ngồi im nghe gió
Nhăm nhe một mình suy nghĩ vu vơ
Bỗng thấy:
Có bài thơ nhỏ nghiêng dòng trang nhật ký
Hỏi thi nhân sao đi mãi vẫn chưa về
Như cánh chim "chưa tìm về tổ ấm"
Bốn phương không nương náu nổi một thân gầy
Trong đọa đầy muôn khổ ải "điên - yêu"
Sau "muôn chiều lá rụng" ánh tà dương

Từ một giấc mơ

Ta đốt những vỏ xác
Đang đuổi theo linh hồn...
Từng bậc cầu thang lên
Lửa bốc màu đỏ rực

Những vỏ xác đã cháy
Vẫn chạy nhảy - vây quanh
Một linh hồn trần trụi
Cầu thang kia sập xuống
Linh hồn rơi chạm đất
Lại hóa Lửa bừng cao..

Gẫy gập và uốn lượn




Lời nói ậm ừ, bàn tay khô quắt, mắt đục trắng, mặt cáu ghét
Lưng khom, ngồi co ro...nơi phố náo nức mùi son phấn
Bát mẻ, túi rách...
Gẫy gập
Một cuộc đời lúc tỉnh, lúc điên...

Ngồi quán uống bia hơi, tóc quăn, má ửng, môi cong
Vòng tay quàng eo ôm dẻo quẹo, lúng liến thầm thì vào tai tình nhân
Giầy đỏ, áo xanh
Uốn lượn
Một hình hài thanh xuân, rạo rực...

Gẫy gập: kéo vặn nỗi buồn chìm trong màu đèn phố
Uốn lượn: khiêu gợi hẹn hò bày cơn chăn gối rối ren

Nhìn con lắc thời gian đong đưa mặc kệ ai gẫy gập ai uốn lượn
Lạnh lùng...

Sunday, July 26, 2009

Ngẫu hứng với âm nhạc

1/ Dòng nước đang lững lờ trôi
Từng chút
Từng chút
Băng tuyết đang tan đón mùa xuân về cùng hơi ấm tình yêu
Nào người thiếu nữ có vui - có vui không nào?
Hàng cây reo theo tiếng gió như bản thánh ca
Lời chúa xuân đang về
Rừng - đồi - cánh đồng - cũng vui không nào?

2/Kìa gió - kìa hoa - kìa chú chim đang vui gì thế?
Nào cùng ta ...cùng ta hãy đi đến với người yêu dang rộng vòng tay yêu đời
Khi muôn ánh dương đang chiếu - là nốt nhạc thiên thần gieo từ bầu trời
Biết bao nhiêu - biết bao nhiêu âm điệu cho dòng sông cho rừng cây hát ca
la la la la la
Kìa gió - kìa hoa - kìa chú chim đang vui gì thế?
Có nghe tiếng trùng dương ngoài kia vút lên - cánh buồm thắm đó đang về
Cho người con gái vui sóng bước yêu đương trên bờ cát với chàng thủy thủ
Biết bao nhiêu - biết bao nhiêu niềm tin vào hạnh phúc cho đời sinh sôi tháng ngày

3.Hãy bay lên cùng ta - nhìn thế giới bao la - yêu đời thêm thiết tha - hòa chung trăm mặn mòi ngọt ngào cay đắng lên với con người,,,,!





Gió chiều nghe xao động




Gần mà xa
Đường đời khác lối
Nên ta vẫn hay - thường lãng quên
Bóng hình xưa cũ - một người mang theo...
Người mang theo cho nặng mãi nỗi ưu phiền

Thời gian qua
Ta đã khác xưa
Ai đem năm tháng đắn đo cho nhiều?
Rồi lại nghe
Lại nghe tiếng mùa đang đi
Đang đi

Xin hãy nói lời yêu dấu
Khi lòng xao xuyến
Hãy dịu dàng thôi với ánh chiều buông

Ngọn gió ơi vui với ta một thoáng thôi nào
Ngày mai lại nơi khác rồi
Chỉ hôm nay biết còn là ta
Nên cứ dịu dàng thôi...
Cứ dịu dàng thôi...



Từ bàn luận tranh mà ra thơ


Tranh picaso

Vì thời gian thì đi quá mau
Ai cũng phải qua muôn chuyện đời thường
Nên em cứ vui như khi bình minh vừa sớm thức
Nói yêu thương - qua câu thật thà...(ý thơ này mượn từ bài hát rất lâu)
Khi con người nói với nhau lời chua cay xa xót
Chưa phải là vì do ghét hay yêu
Bởi chính bao nhiêu vất vả gieo neo hàng ngày
Làm cho ta phải cứ quen thôi...

Vệt nắng nào ngang qua bầu trời
Có phải vì cố níu ánh sáng kéo con đường dưới đất
Chất vào nhau những suy tư - đằm thắm
Có thể đau nhưng soi rõ cho nhau...
Em đừng buồn khi nghĩ về ngày tháng

Hoa tàn rồi cánh hoa rơi
Mặt trời cũng lặn sau chân trời
Và trăm năm cũng chỉ chớp mắt thôi
Nếu giọt sương trên cành rớt xuống
Đừng tiếc chi sao không mãi long lanh
Khi xuống đất, sương hóa thân đời mới

Thấm vào trong muôn vạn chất yêu đương...
Anh và em: có thể xa xôi- có thể chua cay
Nhưng thật thà hóa ra thương mến
Còn hơn giả dối trao tay
Để ngọc xanh lại trôi vùi trong cát lấp