1/ Chúng ta không muốn sự trống rỗng và bắt chước lưng lửng cảm xúc...
Hoặc giả dối bọc vào từng câu từ ậm ừ nỉ non luyến ái
Cũng như là thứ thuốc mê cho ai đang tìm hoa đuổi bướm
Dưới những khoảng trời không đủ để cánh chim bay...
Ngày lại ngày, cực nhọc, mồ hôi, cái ken két của đồng tiền còm cõi nặng thêm cho ta bao lý do phải tầm thường, nhỏ nhen, còi cọc yêu thương.
Tháng lại tháng, người người tới lui, cười nói, khen chê, rì rầm nịnh nọt - chửi bới làm cho ta nhiều quá sự e dè, sợ hãi, quẩn quanh suy nghĩ, mỏi mòn ý chí.
Thêm một lần thấy được ơ hờ dối trá
Là thêm một lần cố buộc chặt trái tim...
Vì thế để bay trên những tầm cao mà loài chuồn chuồn chấp chới mong đợi và ghen tị
Ta phải xa cách rất nhiều điều ấm êm dịu dàng như mật ngọt hoa trái xum xuê.
2/ Nếu anh để lòng chân thật
Thật yêu ai anh tồn tại trên đời
Có ngàn lời triết luận
Về con người và cuộc sống
Nhưng chẳng thể nào thiết thực bằng
Anh cảm nhận được tình yêu!
Gió đổi chiều, báo mùa mới
Lá rụng rơi, khép mặt trời
Những điều tưởng chừng không dính dáng
Nhưng cho thấy anh tồn tại
Bởi giác quan đang hoạt động
Và trái tim dồn dập
Ở bên em nhịp đập con người
Hoa lúc xinh tươi
Lúc úa tàn héo rũ
Người trẻ thì yêu
Người già từng trải
Anh vẫn tồn tại
Khi hiểu nghe trái tim mình
Không lặng thinh
3/Hát một bài hát phổ thơ Xuân Quỳnh
"Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào "
Anh muốn vút cao
Lên câu hát ấy
Để em thấy rằng
Mang bao điều trầm lắng
Về nỗi lòng khi yêu
Thế rồi con gió
Tạt qua mang hơi lạnh
Làm tiếng hát mong manh
Nào có hề gì
Chỉ cần em nghe thấy
Những lời hát ấy
Anh không hát vì ngẫu hứng
Mà tặng em, cho rõ tấm lòng
"Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn bão tố"
Đời con người cũng vậy
Trải nhiều bão tố
Mới cững cáp và trưởng thành
Nhưng trong tình cảm
Chỉ qua một cơn bão
Sẽ là biết bao
Bao điều buốt giá
Cái phải trả đâu chỉ là vật chất và thời gian
Mà là nỗi miên man
Trong dằng dặc thương nhớ
Bài hát đó khi hát
Anh nhìn về phía xa
Để rồi tự nhủ rằng là
Có riêng em nghe vậy