Tuesday, July 28, 2009

Xuôi dòng

Thời gian còn xanh màu lá nữa không khi đã thắp lên những vì sao đêm lạnh? Tiếng con người rên rỉ với những bước đi nặng nhọc. Họ khóc than! Họ khóc than!

Mùa mặt đất xám tro tàn, con chó đá ngồi trước cổng chùa ngậm ngùi không dám cất mặt, mặc kệ bao vụn vặt tê tái ...chỉ xót cho khói hương rưng rưng nhòe lệ! rưng rưng nhòa lệ!

Cuộc đời là vòng quay của mùa này sang mùa khác, cỏ xanh rồi lại úa tàn, những tình duyên gặp gỡ rồi chia tay.

Ngày lại ngày cây cầu vẫn cong cong đếm nhịp thời gian run rẩy đi qua, từng mái ngói vẫn đón mưa nắng mà giữ màu rêu lạnh lẽo.

Tình ái sẽ qua theo bóng chiều chỉ còn anh với em khom mình thu lòng lại để sẻ chút ấm cuối đời cằn cỗi

Câu hỏi cuối vẫn còn bỏ ngỏ: ai đi cùng về cuối dốc thời gian?



Sau giấc mơ có tỉnh táo đi trong cuộc mê man lời qua tiếng lại, giận hờn...vấn vương chút tình người khi ngọn gió đông buốt, tiếng cười đùa chen bao toan tính cũng lạnh lùng như thể giáo gươm...

Nếu có phải nhìn thế gian đục ngầu bao gian dối và tới lui cặm cụi cô đơn trong khoảng trời nương náu một cung đàn thì đừng để tàn lụi màu xanh hy vọng được yêu thương....

Trầm tĩnh lại, chút khói hương mờ mờ nơi miền thanh tịnh, run rẩy chuông ngân, bước chân tần ngần ngang đời kia chảy mạnh...

No comments:

Post a Comment