Sunday, July 26, 2009

Từ bàn luận tranh mà ra thơ


Tranh picaso

Vì thời gian thì đi quá mau
Ai cũng phải qua muôn chuyện đời thường
Nên em cứ vui như khi bình minh vừa sớm thức
Nói yêu thương - qua câu thật thà...(ý thơ này mượn từ bài hát rất lâu)
Khi con người nói với nhau lời chua cay xa xót
Chưa phải là vì do ghét hay yêu
Bởi chính bao nhiêu vất vả gieo neo hàng ngày
Làm cho ta phải cứ quen thôi...

Vệt nắng nào ngang qua bầu trời
Có phải vì cố níu ánh sáng kéo con đường dưới đất
Chất vào nhau những suy tư - đằm thắm
Có thể đau nhưng soi rõ cho nhau...
Em đừng buồn khi nghĩ về ngày tháng

Hoa tàn rồi cánh hoa rơi
Mặt trời cũng lặn sau chân trời
Và trăm năm cũng chỉ chớp mắt thôi
Nếu giọt sương trên cành rớt xuống
Đừng tiếc chi sao không mãi long lanh
Khi xuống đất, sương hóa thân đời mới

Thấm vào trong muôn vạn chất yêu đương...
Anh và em: có thể xa xôi- có thể chua cay
Nhưng thật thà hóa ra thương mến
Còn hơn giả dối trao tay
Để ngọc xanh lại trôi vùi trong cát lấp

No comments:

Post a Comment