Đếm tràng hạt
Chuyện đi qua rồi - lời nói cũng qua
Lòng người lạnh - xa
Biết gì còn?
Biết gì mất?
Lạ - quen - ghét - quý - trọng - khinh
Ngỏ lời ra: đau
Viết chữ thành: khổ
Đọc Hồng Lâu Mộng
Sáng ra
Ngồi đếm hạt mưa
Có người vừa mới
Tung hoa vào trời
Có người vừa mới
Bỏ trời vùi hoa
Ừ rằng ngọc để cùng hoa
Nhưng rồi nước chảy
Hoa trôi
Ngọc mòn
Nhăn nhó mà đọc
Những kỳ cục - ẩm ương
Lụp xụp mảnh chán chường
Cằn khô bờ huyễn hoặc
Mắc ngoặc chuyện đong đưa
Dạ thưa câu nịnh nọt
Bèo bọt cái duyên tình
Hợm hĩnh lời tự mãn
Ứ ngán thói hư danh
Lanh chanh vòng nhục dục
Tự mình làm mấy thứ
Đục
Khoét
Cưa
Xẻ
Không làm mẻ tự ti
Biết chi về đau khổ
Không rõ cả niềm vui
Lủi chui vào ảo mộng
Rộng
Xa
Cao
Dầy
Cuộc đời theo dòng chảy
Dòng sông ngang bầu trời
Có tiếng kêu lảnh lót
Cánh đồng nào về xanh
Tiếng vọng của vực
Khi nhìn rõ: "Ta" thật mỏng mảnh như sương khói trước vạn vật, một cái động nhẹ của bàn tay "Con tạo" làm tan biến tất cả
Khi nhìn rõ: "Đời" co giãn kéo dài nén chặt và rung lên thành những nhịp sóng va đập bào mòn "Trí tuệ"
Sẽ
Bỏ - Xả những gì
Hì hục lục bục
Tả tơi, chơi vơi
Đọc và Rơi vào
Tĩnh
Lặng
Trầm
Ngày chả riêng chung với một ai
Cứ mải mê đi kệ ngắn dài
Nếu bạn biết tôi và tôi biết bạn
Một thời gian và cùng nghĩ đến thời gian
Trong đôi lúc làm cho nhau hờn giận
Cũng đủ nghe ngày tháng nó thở dài
Ơ hay man mác với sầu u
Vốn không ấn định cho ai cả
Chỉ tại vẽ ra với tưởng ra
Nên thì thôi thế, cứ bước qua
Héo hon buồn thảm rồi giận dữ
Cứ biết là thế, biểu hiện thế
Chứ lòng ai thấm nhìn chiều xế
Một khắc đời đi, lạnh lùng ghê
Lẩm nhẩm đọc sách, viết đôi chút
Để cho cái sáng này
Không
Buồn tê
_______________