Wednesday, August 5, 2009

một bài thơ mới cho em


Anh viết cho em một bài thơ mới
Sau bao lần ta đã ngã xuống hố sâu
Rồi đứng dậy mà nghe trời xanh lên tiếng gọi
Vút lên vùng trời chưa có cánh chim bay...


Khi thời gian phân chia thành ba phần
Quá khứ - hiện tại - tương lai
Sự xót xa của viết thương xưa cũ
Nhịp đập dòng máu trong ngày giờ đang sống
Và chân trời còn phía trước
Luôn bất ngờ với sắc màu mới
Như bài thơ mới anh viết cho em...

Trên từng cao không hề êm đềm
Cơn gió lớn và ánh mặt trời thiêu gay gắt
Ngoài biển rộng không hề dịu dàng
Con sóng cả và tiếng gầm kêu bão táp
Nhưng em hãy ấm áp và kiên cường
Vì bài thơ mới mà anh viết cho em...

Cuộc sống hàng ngày bon chen
Chúng ta va vấp cào xước nhau bằng ý nghĩ - lời nói
Dối lừa nhiều hơn lòng thành thật
Bạc vàng che nghĩa nhân
Nhưng em cứ bình tâm và thanh thản
Theo bài thơ mới anh viết cho em...

Chiều ru nhẹ tiếng yêu thương đằm thắm
Có bầu trời xanh và biển cũng xanh
Thật thà
Bao la
Và cuồng nộ...trong bài thơ mới anh viết cho em

Giờ xin là những trong lành
Quấn bên hoa trắng - mai - cành đầu xuân

Duyên Số


1/ Sau mỗi mùa tình yêu
Lá vàng rơi vàng rơi...
Ai người quên, kẻ nhớ?
Khi những ngày gió lên

Có bài thơ không tên,
Cũng ra đi từ đó.
Nhưng một vùng đồi cỏ...
Vẫn xanh xanh xanh màu!

Ừ lứa đôi bên nhau,
Có biết đâu sóng nổi.
Con thuyền tình cứ gọi...
Căng ngọt ngào buồm yêu!

Thầm hỏi rằng: bao nhiêu?
Mùa yêu đi vậy nhỉ?
Gió cồn lên, bão nổi,
Tan nát rồi buồm xưa...

Bầu trời mây trắng đưa,
Hoàng hôn vàng trên biển,
Gọi yên bình về với,
Một mùa yêu ...rất yêu...!!!

2/Nhẩm tính ngày và tháng
Để giật mình thấy năm
Như dồn yêu và nhớ
Để lại đầy cô đơn.
Em hỏi:
Có điều gì lạ hơn?
Với mỗi mùa đi qua...
Có điều gì đẹp hơn?
Trong mỗi tình yêu mới...

Mà như :
Cánh diều kia nông nổi
Đùa vui gió ngỡ ngàng
Nào hay đâu rất vội
Mây trôi nhanh ngang đầu
Nhẩm tính thêm phép cộng
Anh và em bên nhau
Ngày lại đi qua ngày
Hết nỗi buồn cô đơn..

3/Lý sự về mùa và một số thứ

Đứng bên này mùa xuân
Trông tình yêu vàng quá
Có hàng cây xanh lá
Thêm thắm hồng nụ hôn

Đứng bên này mùa đông
Thấy dòng sông khô cạn
Một con đường uốn cong
Bỗng ngỡ ngàng tiếng chim....

Xin đừng ngồi lặng im
Ở bên này cửa sổ
Đem tình yêu dang dở
Ép khô thành bài thơ

Xin đừng quên nhịp thở
Vẫn mỗi ngày cùng lên
Mang nỗi buồn không tên
Đi xa cùng mùa mới...

Nhìn làn mây trôi trôi
Sẽ quên nhiều oán giận
Đời ai nhiều lận đận
Cũng hóa thành phù sa

Nhìn thời gian đi qua
Sẽ hiểu rằng phải nhớ
Xuân thì sang hoa nở
Đông tàn còn vấn vương!


CHƠI THUYỀN TRÊN SÔNG MÊ

Ánh trăng vàng nhẹ đu thuyền lữ khách
Khói thênh thang mặt nước chợt bình yên
Lướt thuyền sóng dạt chao nghiêng
Say trong men rượu ánh huyền lắc lư
.
Hư cầm khẩy gợi tâm tư
Tịnh âm phát nhịp lừ lừ mưa tuông
Mang mang du tử lạc hồn
Thực hư xuôi bước bãi cồn xa xa
.
Hạc vàng trên đỉnh Hoàng Hoa
Vào thì rất dễ mà ra không đành
Luyến lưu một chữ vô thanh
Trì chân bách lão xây thành Vũ Môn
.
Men theo đường cũ thuyền buông
Mái chèo đánh ngược mấy khuông khuê cầm
Thực hư tách bạch vô âm!
Hút con thuyền đến bặt tăm cõi nào
...!

GIAO MÙA

Ta trở về đúng nghĩa trái tim ta
Trong cái nhìn trẻ con nằm dưới mấy tầng đất lạnh
Bà cụ già nhăn nheo đôi mày nhíu lại
Mọi con đường đảo nhẹ ánh nguyên sinh

Ta trở về đúng nghĩa của riêng mình
Khăn gói lên non tìm hang cọp ngủ
Con trăn canh phòng chở che tên chúa ngục
Rời khỏi tâm hồn dò dẫm suốt bao đêm

Ta trở về đúng nghĩa trái tim em
Hát bài tình ca bốn phương trời chắn gió
Hai hàng cây tựa vào nhau bày tỏ
Với sao trời dày đặc bóng đêm thâu

Riêng một góc trời trống trải xâu nhau
Lớp lớp bụi phủ màu không trở lại
Hồ nước trong veo, nhện tơ kéo mạng
Hòn sỏi bao năm an ủi phút giao mùa.

CÒN VỚI DƯ ÂM

Đốt vui buồn nhả sợi khói bay lên
Kéo ánh trăng xa lại gần nét mặt
Giọt sương khuya náu nương trong ánh biếc
Nối ngày-đêm tuôn suối mực xanh rờn.

Giấc mơ rào khắp nẻo đường đi
Gom vũ trụ trong lòng bàn tay nhỏ
Nụ cười khuyết một mảng đời sáng tỏ
Rẽ sông ngân đi đến với vô cùng

"Dư âm ngày" đổ nhịp trống canh khuya
Ầm ĩ sóng khoát nỗi niềm thinh lặng
Đá hát lời rêu, lá cành rơi rụng
Tạm biệt thôi năm tháng chở riêng mình!!!

Thế Tôn

dòng chảy suy nghĩ



1/ Thơ là



Từng giọt chát chua
Thu vào ủ lại
Lên men thành cay
Nồng say cuộc sống

Tay người đang chống
Những tính và toan
Lo ngày lo tháng
Cho dài nếp nhăn

Mắt người đang ngắm
Ai là trẻ xinh Ai là khôn dại
Đi trong dòng trôi
Lả lơi bỏ rơi
Khô khan cứng nhắc
Thắc mắc suy tư
Cũng là để hiểu

2/Không cần đặt tên

Phố mưa và ẩm...
Chiếc xe tang vòng hoa trắng đi ngang,
Lòng tự nhủ buồn hay là tiếc nuối...
Cho cuộc đời chưa cho nhận yêu thương.

Dừng xe ở ven đường,
Nhìn trường học cũ mười năm rồi về lại,
Những khung cửa sổ xanh, như cổ tích ngày xưa...
Đôi chim trắng bay lên trời gió lộng.
Nghĩ lòng người phải rộng,
Bỏ qua đi chuyện bực, chuyện buồn.

Đi cho đủ quê hương dài thật đẹp thắm yêu thương trong ánh mắt con người...
Gió đưa qua, vàng lá với sương mù ta thầm ru: đời trôi đi - dù vội; biết yêu người - dù vòng hoa trắng tiễn đưa!


3/Nhăn nhó mà đọc
Những kỳ cục - ẩm ương

Lụp xụp mảnh chán chường
Cằn khô bờ huyễn hoặc
Mắc ngoặc chuyện đong đưa
Dạ thưa câu nịnh nọt
Bèo bọt cái duyên tình
Hợm hĩnh lời tự mãn
Ứ ngán thói hư danh
Lanh chanh vòng nhục dục

Tự mình làm mấy thứ

Đục
Khoét
Cưa
Xẻ
Không làm mẻ tự ti
Biết chi về đau khổ
Không rõ cả niềm vui
Lủi chui vào ảo mộng
Rộng
Xa
Cao
Dầy
Cuộc đời theo dòng chảy
Dòng sông ngang bầu trời
Có tiếng kêu lảnh lót
Cánh đồng nào về xanh

Tiếng vọng của vực

Khi nhìn rõ: "Ta" thật mỏng mảnh như sương khói trước vạn vật, một cái động nhẹ của bàn tay "Con tạo" làm tan biến tất cả
Khi nhìn rõ: "Đời" co giãn kéo dài nén chặt và rung lên thành những nhịp sóng va đập bào mòn "Trí tuệ"
Sẽ
Bỏ - Xả những gì
Hì hục lục bục
Tả tơi, chơi vơi

Đọc và Rơi vào

Tĩnh
Lặng
Trầm
Thanh

4/"Nâu - Đen - Trắng" hay là "Ba màu"

Giữa hai màu Nâu Đen
Chen thêm vào màu trắng
Gọi những gì tinh khôi?
Màu nâu trầm cố níu gì đã cũ, trầm tích xa xưa dắt díu nỗi buồn
Và đen thẳm của lòng cô quạnh, suốt trăm năm kẻ mang vác đau đời
Tự nhiên xem, em tô nét trắng ngời
Như dòng chảy êm đềm, rất nhẹ
Rót vô tư của cuộc vui đùa
Còn anh: Kẻ nâu - đen, cố bảo bọc quanh mình, mà chớp mắt thành trì đổ sụp
Hình hài Nứt vỡ
Nâu - Đen Cười hớn hở...


Monday, August 3, 2009

Làng Canh - 2/8/2009




Mỹ Hòa Dung và các em nhà T5





Vạn Phúc - vài hình ảnh





Sunday, August 2, 2009

nhận thức



huynhhac: ta nhìn thấy ánh sáng của những ngôi sao đến từ triệu năm trước
huynhhac: ta nhìn thấy say mê từ tiền kiếp bao dung
huynhhac: và nhìn thấy tình yêu em từ cuộc đời ngắn ngủi nhưng bằng cả triệu năm trước và muôn tiền kiếp bao dung


Con đường xuyên qua khu rừng đi về ngôi nhà trắng
Bóng dáng em từ khung cửa sổ
Những bông hoa cũng hướng về
Và anh cũng theo về
Qua màu lạnh lẽo âm u
Qua tháng ngày cô độc...
Tiếng hát của mặt trời và những ngôi sao, của gió, mây và muông thú
Tiếng hát của những đợt sóng não va đập vào vách đá, rừng cây, thảm cỏ
Dẫn lối về nhà

Sẽ hơn triệu triệu năm trước khi ánh sáng từ những vì sao đến đây và đậu lại trên từng chiếc lá
Sẽ hơn muôn muôn kiếp sinh linh được sự dung dưỡng của đất, nước, gió, mặt trời...đang thầm thì ca hát
Ta về ngôi nhà của em trong tình yêu mở lối

Trời có cao
Đất có dày
Đời có sống trăm năm
Chỉ là hạt bụi - tích tắc so với vũ trụ
Nhưng đủ là em - là anh
Yêu dấu tháng ngày.






Nghe nhạc không lời của Yanni - A Walk in the Rain

Nếu ai giận hờn gì
Vì thời gian trôi nhanh thế
Vì những lời nói chát chua, vô tình...
Xin chớ ngậm ngùi buồn phiền
Buông lòng
Theo tiếng mưa rơi
Theo nước sông cuộn trôi

Rồi một hôm...
Rồi một hôm...
Nắng reo từ đầu ngõ nhỏ
Đàn em bé vui đùa ...
Hát líu lo khúc đồng dao
Tiếng lòng lại lao xao
Tiếng lòng lại lao xao

Rồi một hôm...
Rồi một hôm
Lá thư phương xa gửi về
Nơi nhoà mờ sương bao phủ
Vẫn mong ngày nắm đôi bàn tay
Nâng chén rượu nồng say
Quên bớt hao gầy

Trời mùa đông...
Trời mùa đông...
Xin cứ vui như là không có gì lạnh lùng
Nhịp điệu bài hát ngân lên
Theo gió vung lên trời cao tung lá vàng bay...