Wednesday, August 5, 2009

Duyên Số


1/ Sau mỗi mùa tình yêu
Lá vàng rơi vàng rơi...
Ai người quên, kẻ nhớ?
Khi những ngày gió lên

Có bài thơ không tên,
Cũng ra đi từ đó.
Nhưng một vùng đồi cỏ...
Vẫn xanh xanh xanh màu!

Ừ lứa đôi bên nhau,
Có biết đâu sóng nổi.
Con thuyền tình cứ gọi...
Căng ngọt ngào buồm yêu!

Thầm hỏi rằng: bao nhiêu?
Mùa yêu đi vậy nhỉ?
Gió cồn lên, bão nổi,
Tan nát rồi buồm xưa...

Bầu trời mây trắng đưa,
Hoàng hôn vàng trên biển,
Gọi yên bình về với,
Một mùa yêu ...rất yêu...!!!

2/Nhẩm tính ngày và tháng
Để giật mình thấy năm
Như dồn yêu và nhớ
Để lại đầy cô đơn.
Em hỏi:
Có điều gì lạ hơn?
Với mỗi mùa đi qua...
Có điều gì đẹp hơn?
Trong mỗi tình yêu mới...

Mà như :
Cánh diều kia nông nổi
Đùa vui gió ngỡ ngàng
Nào hay đâu rất vội
Mây trôi nhanh ngang đầu
Nhẩm tính thêm phép cộng
Anh và em bên nhau
Ngày lại đi qua ngày
Hết nỗi buồn cô đơn..

3/Lý sự về mùa và một số thứ

Đứng bên này mùa xuân
Trông tình yêu vàng quá
Có hàng cây xanh lá
Thêm thắm hồng nụ hôn

Đứng bên này mùa đông
Thấy dòng sông khô cạn
Một con đường uốn cong
Bỗng ngỡ ngàng tiếng chim....

Xin đừng ngồi lặng im
Ở bên này cửa sổ
Đem tình yêu dang dở
Ép khô thành bài thơ

Xin đừng quên nhịp thở
Vẫn mỗi ngày cùng lên
Mang nỗi buồn không tên
Đi xa cùng mùa mới...

Nhìn làn mây trôi trôi
Sẽ quên nhiều oán giận
Đời ai nhiều lận đận
Cũng hóa thành phù sa

Nhìn thời gian đi qua
Sẽ hiểu rằng phải nhớ
Xuân thì sang hoa nở
Đông tàn còn vấn vương!