1
Chúng ta không muốn sự trống rỗng và bắt chước lưng lửng cảm xúc...
Hoặc giả dối bọc vào từng câu từ ậm ừ nỉ non luyến ái
Cũng như là thứ thuốc mê cho ai đang tìm hoa đuổi bướm
Dưới những khoảng trời không đủ để cánh chim bay...
Ngày lại ngày, cực nhọc, mồ hôi, cái ken két của đồng tiền còm cõi nặng thêm cho ta bao lý do phải tầm thường, nhỏ nhen, còi cọc yêu thương.
Tháng lại tháng, người người tới lui, cười nói, khen chê, rì rầm nịnh nọt - chửi bới làm cho ta nhiều quá sự e dè, sợ hãi, quẩn quanh suy nghĩ, mỏi mòn ý chí.
Thêm một lần thấy được ơ hờ dối trá
Là thêm một lần cố buộc chặt trái tim...
Vì thế để bay trên những tầm cao mà loài chuồn chuồn chấp chới mong đợi và ghen tị
Ta phải xa cách rất nhiều điều ấm êm dịu dàng như mật ngọt hoa trái xum xuê
2
Câu chuyện gần xa tình đưa duyên đẩy
Đám mây vần vũ trên cao báo hiệu hơi se se mùa lạnh về sớm
Chớm chút nắng ban chiều, kỷ niệm cũ gợi theo nẻo đường cộ xe tất bật...
Nào đâu điều phải - trái - đúng - sai , lúc đánh đu tháng ngày yêu đương nhặt nhạnh
Còn nghe tiếng hát của người ca sỹ một bài ca tiền chiến để rủ rỉ ru lòng người thiếu nữ chông chênh giữa bao lời êm, tiếng ái...
Còn có dòng sông vẫn theo mùa lên nước lớn rồi lại khô lòng bãi cạn... vẫn chạm nhẹ vào vết xước của những tâm hồn đang đắn đo câu: "ta có yêu nhau không?"
Nhẩn nha hơn sau mỗi cuộc đi để nghe tiếng thở thời gian kéo gần vào sự ngọt dịu của lời thương nhớ.
Kệ nỗi gần xa...khi ta sẽ hoá bầu trời.
Dù ai có lỡ làng chuyến tàu lên vùng mây mù phủ trắng
Lắng lòng đi...! Mà nghe gió nổi giữa phố dài... !
3
Vội xem gì? Qua thời gian đổ xuống
Đường vòng cung những uốn lượn cuộc đời
Tâm hồn người gửi gắm nơi đâu?
Những ký ức gục đầu buồn nản
Như
Cây cầu cũ rỉ rên thời gian
Núi đá cao tầng đá đen xám xịt
Sông sâu kia
Xoáy cuộn cuộn đục ngầu